Nàng ngồi trong tẩm cung, lòng thấp thỏm chờ Lâm Tễ Trần đến. Nữ Bạt không hiểu sao tim đập nhanh hơn, nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Khi Lâm Tễ Trần xuất hiện, nàng càng thêm câu nệ đến tột độ, cứ như nơi đây không phải tẩm cung của mình, mà là đang ở tẩm cung của Lâm Tễ Trần vậy.
“Dùng bữa thôi mà sao lại chạy đến đây, sắp xếp ở nơi ngươi ngủ ư? Ngươi không có ý đồ gì đó chứ?”
Lâm Tễ Trần bước vào, hắn đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.
Nữ Bạt vội vàng phủ nhận: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, đương nhiên không phải rồi!”